To us 💌

Lâu lắm rồi bạn không viết. Thật chẳng nhớ nổi lần cuối cùng bạn viết trọn một bài văn 1000 chữ là khi nào. Cuộc sống 18+ khiến người ta phải đắn đo nhiều hơn, phô diễn nhiều hơn, suy tư nhiều hơn. Đời có nhiều lựa chọn nhưng không phải ai cũng dễ chọn lựa.

Tui nhớ bạn của ngày xưa, dễ vui, dễ buồn, dễ quên. Sáng nhận điểm thấp chán chường là thế nhưng chỉ cần leo lên chuyến xe bus 150 đến lớp tiếng Pháp, bạn có thể thả trôi dòng suy nghĩ và tự chữa lành bằng cách ngắm cảnh sắc thị thành. Bạn yêu hoàng hôn Sài Gòn. Mỗi chiều tan học, bạn thích ngồi vắt vẻo giữa Hồ Con Rùa với chiếc bánh tráng nướng trên tay, lí lắc kể cho con bạn thân về chuyện câu lạc bộ, chuyện nhà, cả những lo lắng tương lai. Lúc đó bạn tràn đầy hy vọng, liều lĩnh với niềm tin choán trọn tâm trí.

Dạo này, tui hay đứng dõi theo mỗi khi bạn tan làm. Trước cửa bãi giữ xe có một cái cây với tán lá hình trái tim. Bạn hẳn yêu cái cây đó lắm, vì mỗi khi lạc lõng chẳng nói được với ai, bạn lại nhìn cái cây và bất giác mỉm cười. Có nhiều lúc bạn thấy mình bước ra khỏi văn phòng mà không có cảm giác gì cả. Ngày đến ngày đi, bạn tự nhiên quên mất, năm 18 đã viết ra những wishlist gì cho tuổi chớm 30.

Bạn vẫn yêu ánh hoàng hôn tím đỏ. Không chỉ vì nó đẹp, mà còn vì cảm giác đồng điệu.

Có những giai đoạn thật sự khó khăn. Bạn cố gắng bảo vệ những điều mình tin chắc, nhưng rồi lại tự hỏi, liệu ở đây có cần làm đến mức đó hay không? 

Tui biết có lúc bạn muốn mặc kệ thế giới. Bạn muốn trở nên vô hình giữa đám đông, được tự do bứt khỏi những ràng buộc bạn biết mình nên giữ. Đa số con người đều khen những người dám làm là can đảm. Nhưng tui và bạn biết, có những thứ không làm mới là có dũng khí. 

Này, tui tin bạn sẽ lại đứng lên khi tìm thấy ánh sáng mới. Người bên cạnh bạn sẽ thay đổi, điều bạn làm cũng chẳng thể cũ mãi, và tất nhiên, tất cả đều có chi phí cơ hội - bạn biết mà. Sẽ có những lần đánh đổi, những cú chậc lưỡi, cả những tiếng thở dài. Miễn là khi nhìn lại, bạn vẫn còn chính bản thân. Hành trình dẫu lao đao, kết thúc phải tự hào.

Khi tấm lòng bạn chạm đáy, lời khuyên hay mấy cũng như gió thoảng qua tai. Nhưng chỉ cần đừng buông rơi ý chí, tui biết, bạn sẽ lại đứng lên thôi. Những gì bạn trải qua hôm nay, sẽ lại đến vào tương lai, có khi còn nhiều sóng gió hơn. Lúc đó hãy lật lại nhật ký suy nghĩ, và nhớ rằng bạn đã vượt qua ra sao. Tui tin dù gì đi nữa, bản năng sinh tồn của chúng ta vẫn đủ mạnh để bạn dám bật dậy, bước thẳng lưng, và cười tươi dù cuộc đời không cho bạn chiếc bánh ngọt.

Tui mong bên cạnh ánh hoàng hôn, bạn cũng sẽ yêu cả cái nắng ban trưa. Rực rỡ, chói lòa, hết mình vì cuộc sống.

Yêu bạn nhiều😉

Nhận xét

Bài đăng phổ biến